Con lớn lên nhiều từ những buổi đi xa

Khi con ở nhà, con luôn là trung tâm của mọi chăm sóc, lo lắng, con ít có dịp thể hiện bản thân và tương tác với các bạn, người lớn luôn cảm thấy các con còn bé quá, non nớt quá, ba mẹ luôn cố bao bọc chăm sóc cho con từ miếng ăn, trò chơi, học hành và ngay cả trong những chuyến du lịch cùng gia đình. Nhìn những bé trai bé gái nhỏ xinh của FasTracKids-Bé Thông Minh nắm tay nhau lên ô tô đi dã ngoại 1 ngày ở Sóc Sơn các cô giáo cũng lo lắng lắm. Biết bao thứ phải chuẩn bị, biết bao điều cần để mắt đến các con và hơn hết cô luôn nghĩ các con sẽ học lớn gì hôm nay.

Một chuyến các bạn bịt mắt còn hơi lo ngại, vì không nhìn thấy gì, và trong quá trình di chuyển, đường đi lúc lên lúc xuống, có cầu thang, và thậm chí có chướng ngại vật. Nhưng với sự tin tưởng người dẫn đường của mình, và sự hướng dẫn tỉ mỉ của người dẫn đường “bạn cứ đi đi, không phải sợ đâu”, ” bạn đi chậm thôi nhé”, ” nào bây giờ có cầu thang, bạn phải bước chân cao lên nhé”…., kết quả không có bạn nào bị vấp ngã, các đội đều về đích an toàn. 

Lâm Hoàng và Thảo Diệp tinh thần đoàn kết rất tốt, hai bạn có học cùng lớp một thời gian nên rất quý mến nhau. Lâm Hoàng tỏ ra rất mạnh mẽ khi dắt tay Thảo Diệp trong suốt chặng đường leo lên và leo xuống đồi, cầm đồ giúp Thảo Diệp đi khỏi ngã và sẵn sàng chia phần “kho báu” của mình cho Thảo Diệp. Con đã nói với bạn ” Thảo Diệp ơi, cậu đừng sợ có tớ ở bên cạnh rồi”. Các con đã học được bài học về sự chia sẻ, biết giúp đỡ các bạn khác, biết động viên, tạo sự tin tưởng và biết tin ở bạn mình. Các con đều hiểu được trong cuộc sống có những người gặp hoàn cảnh khó khăn hơn chúng ta, và chúng ta hãy chia sẻ những khó khăn đó.  Cô giáo nghe thấy Gia Linh nói với Thục Uyên “Gia Linh cứ từ từ mà đi, có tớ rồi cậu yên tâm”, chả là Gia Linh hơi nhát và không mạnh mẽ bằng Thục Uyên nhưng con tin tưởng bạn mình lắm, con  vững tin bước đi tới khi vượt dốc, lúc này mới thấy tinh thần đoàn kết và giúp đỡ nhau cùng vượt qua khó khăn của các con rất cao. “Cậu nắm chặt tay tớ đi vì tớ nắm chặt tay cô rồi”. Hai bạn cười hí hí và cùng nhau leo đồi, cô giáo cũng không nhịn được cười vì sự láu lỉnh của  hai cô bé. Bé hạt tiêu hăng hái thi thoảng lại nhìn sang các anh chị nói “anh phải bước chặt chân vào, bước chặt chân mới không bị ngã”. Cô giáo cũng vui hơn khi được nửa đoạn đường, cô nghe thấy mấy bạn kêu mỏi chân, cô động viên các con  rồi hỏi “Mỏi chân nhưng có thích không các con nhỉ?”, “Thích ạ và cũng sướng nữa cô ạ. Đi như thế này thật là vui con sẽ kể cho tất cả các bạn ở lớp mẫu giáo của con”. Nhìn những nụ cười tươi rói cùng với những nhịp thở hổn hển, những giọt mồ hôi lấm tấm của các bé làm cô càng thấy yêu nhiều hơn những thiên thần bé thơ. 

Có lẽ những khó khăn mà các con vừa vượt qua, những trải nghiệm và sự tin cậy ở bạn bè đã khiến niềm vui tìm được kho báu tăng lên rất nhiều lần, các con đều vui sướng, hò hét khi tìm ra kho báu của đội mình,  ngay cả khi chia nhau những chiếc bánh cô giáo cũng thấy được tinh thần đoàn kết, sự chia sẻ mà các con dành cho nhau. Bài học cô muốn dành cho các con hôm nay là thế, ba mẹ vẫn thường dạy con, thường làm những tấm gương chia sẻ tình yêu thương cho con, và hôm nay con đã mang những điều đẹp đẽ đó dành cho những người bạn của mình, các con đã hiểu được thật hạnh phúc khi được trao gửi những điều tốt đẹp nhất cho những người quanh ta.

Lượt đọc: 1,341