Cô học trò bé nhỏ của lớp học Spencer
Ngày đầu tiên Vân Khánh đến với lớp học SP5 FRI, cô và các bạn đều khá ấn tượng với cô học trò có vóc dáng bé nhỏ, xinh xắn. Ngày đầu tiên ấy của con cũng thật đặc biệt, con bước vào lớp với đôi mắt ươn ướt và tay vẫn còn bám chặt vào mẹ : “Vân Khánh nhát lắm cô ạ”, đó là những chia sẻ đầu tiên trên khuôn mặt đầy lo âu của mẹ. Hôm ấy, dù cô có gọi, có động viên hay khuyến khích con đến mấy nhưng con chỉ lắc đầu nguầy nguậy, chỉ ngồi khi có mẹ ở bên, chỉ làm khi có mẹ hướng dẫn. Buổi học đầu tiên kết thúc, cô giáo cũng động viên mẹ yên tâm kiên trì thêm và dành thêm cho con thời gian để hòa nhập, để làm quen với môi trường học mới mẻ này.
Thế rồi các buổi học cứ nối nhau trôi qua, mỗi buổi lại là những sự cố gắng không ngừng của cả cô và Vân Khánh. Con dần dần quen cô, quen bạn, quen lớp nhiều hơn. Mỗi buổi học, con cố gắng thêm 1 chút nhé !!
Quãng thời gian khó khăn ấy dần dần cũng qua đi, cô vui mừng biết bao khi được nhìn con tiến bộ từng ngày, từng giờ. Dù đó chỉ là những lần cô nhìn thấy khuôn mặt hào hứng, rạng rỡ của con khi xung phong tham gia hoạt động hay thực hiện một bài tập trên lớp. Tất cả chỉ có vậy thôi nhưng cũng đã đủ để cô và mẹ thêm một chút hy vọng, thêm chút niềm vui và tin tưởng vào sự tiến bộ của con.
Bé nhỏ nhất lớp nhưng Vân Khánh ngày nào cũng chăm chỉ đi học lắm, có dạo cô ốm nên phải nghỉ mất 2 buổi, vậy mà mẹ con chia sẻ : “Bây giờ con thích đi học lắm, thích gặp cô và các bạn. Hôm nào cô nghỉ là con về nhà cứ buồn thiu cô ạ.”. Cô cũng vậy, cô mong con đến lớp đều đặn để cô có thêm nhiều hơn nữa những cơ hội để dìu dắt con, mong con thêm nhiều tiến bộ.
Sự thay đổi của con không hề là nhanh chóng hay vượt trội, nhưng nhờ sát sao và luôn ở cạnh con nên cô và mẹ đã nhận ra cả quá trình cố gắng của bản thân con, đó thực sự là sự đền đáp quý giá nhất. Hôm nay con đứng lên trả lời cô, dù hơi lí nhí nhưng đó là suy nghĩ mà con đã mạnh dạn trình bày. Tuần sau con hăng hái lên bảng tham gia vào từng hoạt động của lớp học. Tuần sau nữa, con kiên trì cùng cô luyện tập từng câu, từng chữ cho một bài thuyết trình trọn vẹn,…Cứ như thế, từng buổi học trôi qua, cô nhận thấy ở con là sự cố gắng và nỗ lực không ngừng, mỗi buổi cô trò cứ động viên nhau cố gắng từng chút, từng chút thôi.
“Có công mài sắt có ngày nên kim”, dù rằng mới chỉ trải qua 5 môn học thôi nhưng ai cũng dễ dàng nhận thấy Vân Khánh đã khác nhiều so với những ngày đầu tiên của con. Cô học trò còi còi, bé xinh giờ đã cao hơn, chững chạc hơn nhiều. Con lên lớp một mình chứ không còn cần mẹ dẫn lên hay đứng chờ ở cửa như trước nữa. Vào lớp, con hớn hở cất dép,cất cặp, chào cô rồi tự lấy truyện để đọc.
Nề nếp, tác phong của con đã khác nhiều rồi, không còn nữa là cô bé hay khóc, hay buồn mà giờ đây là Vân Khánh vui tươi và chăm chỉ. Vào lớp con luôn chuẩn bị sẵn cho mình tâm thế để vui chơi, để hòa mình vào từng hoạt động cùng cô và các bạn. Học vui là thế nhưng có lẽ con vẫn không quên việc chính của mình đâu nhé, con tập trung nhiều hơn khi giờ học bắt đầu, con chịu khó lên bảng, chịu khó rèn luyện các kỹ năng nói, kỹ năng thuyết trình nhiều hơn trước.
Quãng đường con gắn bó với cô, với các bạn, với lớp học FasTracKids đã sắp được một nửa rồi, những môn học thú vị phía trước vẫn đang chờ đón con, cô tin rằng Vân Khánh sẽ có nhiều hơn nữa những cố gắng và tiến bộ nhé. Chúc con thành công, cô và mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con.. !
Lượt đọc: 1,946